"I believe in manicures. I believe in overdressing. I believe in primping at leisure and wearing lipstick. I believe that laughing is the best calorie burner. I believe in kissing; kissing a lot. I believe in being strong when everything seems to be going wrong. I believe that happy girls are the prettiest girls. I believe that tomorrow is another day, and I believe in miracles."- Audrey Hepburn

Jan 25, 2010

Sài Gòn ... và Nhớ.


Mà nhớ điều chi, hay nhớ ai?
Cũng không biết nữa. - Nhớ nhung hoài!
Những thời xa lắm, xưa, xưa quá,
Đến nỗi trong lòng sắc đã phai.
(Nhớ mông lung - Xuân Diệu)

Mưa ướt cửa sổ. Giữa tháng Giêng nơi xứ Bắc Mỹ mà chẳng tìm ra được một bông tuyết, chỉ thấy mưa. Mưa tí tách. Mưa rả rich. Ngồi trong lớp American Sign Language, nói chuyện với bạn bè hào hứng huơ tay múa chân mà tai cứ ngóng nghe mưa đến xót lòng.

Giờ thì không còn nhớ nắng Sài Gòn, chỉ nhớ mưa rừng Đà Lạt. Nhớ mấy giọt mưa lạnh băng như đá, rơi xuống giữa bầu không khí ẩm thấp, xám xịt của rừng núi bao vây. Trời lạnh đủ để cho những người con của xứ nhiệt đới tự hỏi, lạnh thế này sao tuyết không rơi đi nhỉ? Và cũng đủ ấm để cho những con người trùm khăn choàng, áo khoác tự hỏi, tuyết đi đâu rồi mà lại để mưa rơi lướt thướt thế này?

Nghĩ cho cùng, thì đáng lẽ nó phải thấy cái sự ấm lên này làm nỗi vui mừng. Nó, cái đứa mà vừa bước ra khỏi máy bay ở Thượng Hải, nhìn ngơ ngác không thấy nắng ấm và mặt trời đâu nữa, chỉ thấy một trời bông tuyết trắng lất phất rơi, khoác cái khăn choàng dày sụ rồi tự nhiên thấy mắt mình ướt. Nó đã hạ cho mình cái quyết tâm là, thề không bao giờ đi trốn đông ở những nơi ấm áp, thà đưa mặt cho bão tuyết vùi dập cả tháng dài còn hơn là phải trải qua tâm trạng hụt hẫng trong những hoàn cảnh như thế này.

Một năm nó về một lần vào mùa hè. Mùa hè của nó là những chuỗi ngày nối tiếp nhau, thoải mái và vô tư lự. Vô tư lự cả với cảm xúc nên đơn điệu, chẳng vui cũng chẳng buồn. Ngày dài, tháng dài, rảnh rỗi không có việc gi làm. Nó ngạc nhiên nhận ra lần đầu tiên trong đời có cảm giác thờ ơ mà không rõ lý do. Không mong cho thời gian qua nhưng cũng chẳng mong cho nó cứ dậm chân tại chỗ miết thế này. Hè lại mưa dai dẳng, mưa đầm đề, mưa ngày này qua ngày khác. Thiết nghĩ, hè mà lại mưa, giống như là biểu hiện của nỗi buồn lãng nhách và nhảm nhí.

Năm nay nó về nhà mùa đông, về vừa kịp đêm 23 để không phải ăn Giáng Sinh xứ người. Sài Gòn mùa đông không nắng gắt như mùa hè. Sài Gòn mùa đông cũng không mưa. Buổi tối đi về khuya chỉ kịp hưởng cái lạnh của sương ngấm vào da, se se, buốt buốt nhưng dễ chịu. Mùa đông Sài Gòn của nó cũng ngắn ngủi chứ không dài tha thiết như mùa hè. Đếm vỏn vẹn nó về nhà được 26 ngày, đã ăn gian. Hồi bà chị bảo, uổng tiền vé quá, mày ở chơi thêm một tuần đi. Nó nghĩ, 1 tuần, 7 ngày, thì làm được gì, nhưng cũng không buồn tranh cãi và gật đầu cái rụp. Nghĩ lại thì 26 ngày nghe cũng nhiều hơn 19 ngày nhiều, nhiều lắm. Nhưng mà nhiều thế nào đi nữa thì quay đi quay lại vẫn đã thấy số ngày đếm còn vỏn vẹn trên đầu ngón tay. Khi con người ta thấy hạnh phúc, biết tranh thủ sống và tranh thủ hưởng thụ thì thời gian trôi nhanh lắm.

Thời gian ngắn hơn, ký ức nhiều hơn và đậm đặc hơn. Mớ ký ức vỗn dĩ đã loãng, với những cơn mưa hè gột rửa thì nó chỉ còn nhớ được những chuổi ngày mờ ảo lướt qua nhanh như gió thoảng. Ký ức của nó về mùa đông Sài Gòn đặc và ngưng tụ như sương buổi sớm, cứ từ từ thấm vào người, vào tâm trí, chưa tan biến vội.

Nhớ Sài Gòn da diết. Cái nhớ trong từng tế bào, từng mạch máu, từng nơ ron thần kinh để mà đi đâu, làm gì, với ai nó cũng nhớ Sài Gòn. Đến mức mà nó phải làm cái việc duy nhất mà nó không làm ở Sài Gòn: học và làm. Lúc này thì nó mới thoát được cái nỗi nhớ vương vất, ám ảnh đó.

Nhớ đường Sài Gòn, sáng, trưa, chiều, tối, với bụi bặm, khói xe, ồn ào, náo nhiệt. Nhớ bụi đường mà mỗi lần đi chơi mang kính sát tròng nó phải kè kè theo cái kính mát, kể cả nửa đêm làm người ta nhìn tưởng khùng. Vậy đó, mà phải đi giữa cái chốn bề bộn, bon chen đó thì mới có cảm giác là con người ta sống, sống thật, sống hết mình chứ không phải như những cái bóng lờ đờ xám xịt trôi lững lờ qua lại mà nó vẫn thấy ở campus.

Nhớ cái nắng mùa đông mà nó thầm nguyền rủa, vì không đủ gay gắt để nó có thể rinh được về xứ người làn da nâu rám nắng hù thiên hạ. Nhớ cái lạnh se người buổi tối qua cầu Sài Gòn mà nó cũng thầm nguyền rủa vì đi chơi ăn mặc diện rồi thì trên đừơng về phải cắn răn mà chịu.

Nhớ người Sài Gòn ở chợ Bến Thành nhìn mặt nó mà chẳng bao giờ hạ giá xuống đến 1/3 như mẹ nó vẫn dặn, khiến mỗi lần đi chợ về lại tức anh ách vì mình mang tiếng dân Sài Gòn 19 năm nay mà vẫn bị nói thách. Nhớ mấy cô bán gỏi bò, phá lấu mà năn nỉ cô ơi cho con thêm chút xíu, cô cứ cười hoài mà dĩa thì vẫn ít như vậy. Nhớ café Sài Gòn không ngọt lịm mùi hazelnut syrup cũng không nhàn nhạt như latte của Starbucks mà thơm ngậy và đắng đắng nơi đầu lưỡi.

Nhớ ngôi nhà nó nằm xa tít mù nơi quận 2, mỗi lần đi chơi nếu không canh giờ ba hoặc chị đi làm để đi ké thì cũng phải năn nỉ gãy lưỡi bạn bè chở về. Nhớ mỗi sáng mẹ kêu ba chị em dùng dằng đứa nào dậy trước dậy sau. Nhớ những bữa ăn ở nhà thong thả, lúc nào cũng rôm rả không tiếng cười thì cũng tiếng gây lộn chí choé, rồi đùn đẩy việc nhà đứa này rửa chén đứa kia quét nhà. Nhớ những lúc hai chị em thèm ăn vặt rủ nhau lên Bàn Cờ ăn phá lấu hoặc qua thì nghe ngồi lỉa ốc. Nhớ sáng Chủ Nhật mẹ con đi nhà thờ về rồi kêu réo ba dậy để chở đi Vũng Tàu tắm biển. Hôm qua nó ngồi đọc blog người khác, đọc đến câu “Về nhà đi em. Sắp giao thừa rồi đó …” mà tự nhiên cầm điện thoại lên gọi về nhà. Nhà mà, ai không nhớ?

Nhớ những gương mặt bạn bè thân quen bao năm trời không gặp, trong lòng xao xuyến nôn nao nhưng ngoài mặt thì vẫn cổ giữ vẻ bình thản, bất cần đời. Nhớ căn nhà con bạn thân hè năm nào cũng tụ tập năm đứa ăn uống chụp hình móng tay móng chân làm đẹp kể chuyện nhau nghe này nọ. Năm nay hai đứa ngồi nhìn nhau cũng thấy nhớ. Nhớ dạo chợ Bến Thành, Saigon Square, nhớ đi ăn uống, café cả hai, ba tiếng dài mà đến giờ ra về rồi lại thấy ngơ ngác, tiếc ngẩn ngơ mà hỏi “Sao nhanh quá vậy mày? Biết khi nào mới được gặp lại?”

Nỗi nhớ Sài Gòn của nó bỗng nhiên xuất hiện thêm gương mặt của thằng bạn thân bao lâu không gặp, của cái đứa dăm ba bữa năm tháng mới gặp nhau trên Y!M một lần. Mỗi dịp về lại điện thoại, tin nhắn, hẹn gặp nhau luôn mà mãi đến năm nay mới thực hiện được. Nó chợt nhận ra rằng, thật ra, có những thứ thay đổi và những thứ không thay đổi. Thằng bạn vẫn vậy: tính tình trẻ con, nụ cười rạng rỡ như nắng Sài Gòn mùa Tết, miệng lưỡi ngọt ngào như đường cát Biên Hoà làm nó cố gắng lắm cũng chẳng giấu được những nụ cười vui vơ vẩn. Có lẽ nó cũng vẫn vậy vì bạn vẫn có thể chỉ ra vanh vách những thói quen và sở thích của nó, những câu từ nó hay dùng, cả những gì nó ăn và không ăn. Hai đứa vẫn có nhìn vào mắt nhau mà đoán được suy nghĩ và cảm xúc của nhau.

Nhưng nó vẫn nhận ra rằng, hai cái đứa ngồi nói chuyện tầm phào này đã không còn là hai đứa ngồi nói chuyện tầm phào của năm năm về trước nữa. Nhớ Sài Gòn, nó nhớ luôn cả câu nói vu vơ “T với H như người có vẻ thich nhau nhưng không bao giờ đến được với nhau.” Nó nhớ cái cảm giác vui buồn lẫn lộn khi nhận ra một thứ tình cảm không đặt tên được, mong cho thời gian trôi chầm chậm cho nó khỏi phải nói lời chia tay mà tiếc ngẩn tiếc ngơ. Nhớ cả cái cảm giác nhớ nhung mong đợi từng tin nhắn sáng tối, những cú điện thoại bâng quơ mà đến khi nhận thức được chẳng còn phút giây nữa mới buông một câu “Tối mai mình đi cafe nha?” Nó phân vân, nó chần chừ, nó suy nghĩ mãi rồi quyết định nhắm mắt buông xuôi mặc đời đưa đẩy, chuyện gì đến thì nó phải đến. Có những thứ vẫn không đổi. Hai đứa nó vẫn hiểu thấu nhau đến mức nhói cả lòng. Bạn không bỏ cuộc sau lần đầu tiên vì biết lý trí nó sẽ nhường chỗ cho tình cảm mà đón nhận từ bạn nụ hôn nhẹ nhàng như gió nhưng thoang thoảng nỗi buồn vương vấn để rồi hai đứa cùng lên tiếng “Cũng biết là không nên làm vậy …”

Niềm hạnh phúc thoảng qua mà bạn đem đến cho nó một ngày cuối đông đan vào lòng nó và siết chặt như những ngón tay bạn đan vào tay nó mà siết chặt, thương và nhói. Tình cảm hai đứa đến nhanh chóng bất ngờ và chắc không giữ được lâu nên nó cứ muốn níu kéo, bằng những tin nhắn offline, bằng thi thoảng dừng cuộc sống tất bật mà nghĩ về bạn, cũng muốn cầm điện thoại lên mà gửi tin nhắn hoặc bấm số để được nghe giọng bạn nhưng dằn lòng lại thôi. Nó biết bạn cũng vậy, vì nó hiểu và tin bạn. Nó đã nói rồi “nhẹ nhàng như gió”, nên chắc thoảng qua rồi thôi, chắc chắn là vậy. Nếu không, nó phải nhớ đến bao giờ?

Biết bao nhiêu sự nhớ thương vương vấn đầy ra đó. Hành lý ra đi mỗi năm một nhẹ đi nhưng lòng người mỗi lúc một thêm nặng nề, trì hoãn. Vẫn phải nén lòng mà tự nhủ “Đôi khi nhờ chia tay thì dịp gặp lại mới cảm nhận thấu đáo được niềm vui”. Vẫn đọc tiểu thuyết, gật gù đồng ý khi bắt gặp câu “Đôi khi chia tay cũng là tình yêu, em à.”

Nó ra đi, miệng cười tươi để giữ cái sĩ diện của đứa con gái mạnh mẽ, kiên cường và đầy nghị lực mà trong lòng thì nhức nhối đến khó chịu. Vừa đúng một tuần mà nó tưởng như nó đã ở đây cả đời người rồi. Với những đêm nằm trăn trở không ngủ và những ngày dài mải miết ngủ vùi mà nó đổ thừa cho cái sự chưa quen giờ giấc. Với những lúc nhìn dĩa salad mà thèm rau muống xào, nhìn hũ parfait mà thèm yaou đá, nhìn cảnh mà nhớ người ...

Sang đến xứ người, lạnh buốt tê cả da thịt, cảm giác hững hờ, chỉ biết rằng nó muốn thôi thúc muốn bắt tay vào công việc ngay. Để giết bớt những thời gian nhàn rỗi, để khỏi nhớ nhung, khỏi trông chờ vào bất cứ gì, bất cứ một ai trong một cảm giác không rõ ràng.

“Mày buồn cái gì?”
“Không biết. Chỉ là nhớ da diết, hơi hụt hẫng và rất đỗi xa lạ … Chẳng rõ.”
“Loại người thơ thẩn nghĩ ngợi mông lung như mày là vậy. Bao giờ hết mưa, hết lạnh, nắng lên rồi thì mày sẽ hết buồn thôi.”

Mưa vẫn ướt cửa sổ và trời vẫn chưa hết lạnh.
00:29am
New York, 25 tháng 1, 2010
[az]

No comments:

Post a Comment

Note: Only a member of this blog may post a comment.