"I believe in manicures. I believe in overdressing. I believe in primping at leisure and wearing lipstick. I believe that laughing is the best calorie burner. I believe in kissing; kissing a lot. I believe in being strong when everything seems to be going wrong. I believe that happy girls are the prettiest girls. I believe that tomorrow is another day, and I believe in miracles."- Audrey Hepburn

Jun 28, 2010

Spoiled brat.


Nhiều lúc thoạt nghĩ mình đúng là đứa được nuông chiều riết nên đâm quen, không có thì thấy bức rức trong người.

Cả nhà, chỉ có sinh nhật mình là được ưu tiên, được ba mẹ mua quà, được ba mẹ dắt đi chơi, đãi tiệc ở nhà, được bạn bè hết người này đến người khác dẫn đi ăn uống. Lỡ sau này sinh nhật không làm gì chắc lại buồn và trách người khác không quan tâm.

Ở nhà, được ưu tiên không phải làm việc nhà, vì “đi làm, đi học mệt” và vì “một năm ở nhà có 3 tháng nên coi như khách”. Sáng chỉ mỗi việc pha café, tối đi chơi có người rước và về chỉ việc mở tủ lạnh, lấy … mặt nạ đắp và đi ngủ. Rồi nên đâm lười, mỗi khi bị nhờ thì lại lười. Ba kêu tập chạy xe cũng lười, vì ngại phải tự mình đi.

Đi ăn, lúc nào cũng được các anh chị ưu tiên cho chọn nhà hàng, chọn món ưa thích, ăn xong được các anh chị trả tiền cho, “vì em nhỏ nhất cơ quan”. Đi với bạn bè cũng vẫn được ưu tiên vậy, vì thường là đi với bọn con trai, “vì mày là con gái”. Toàn bạn bè gọi rủ đi chơi, ít khi phải đụng đến điện thoại và cũng phần lớn toàn được đón tận nơi và đưa về tận nhà. Đi chơi chưa bao giờ biết việc đi taxi về. Sướng mà không biết hưởng, những lúc ăn lại chạnh lòng nghĩ, phải mà mình đi với …, vì lúc nào cũng được gắp cho ăn, không phải đụng đến đũa và vì muôn vàn lý do khác.

Sang bên Mỹ, phòng có roommate dọn dẹp cho, tóc tai roommate nhuộm cho, đi chơi cũng roommate làm tóc và ủi đồ. Ăn uống cũng có người nhắc nhở, hoặc thèm đồ ăn ở ngoài thì có big sis và các anh order hoặc đem về cho dâng tận miệng. Cuối tuần muốn coi phim gọi cho các anh down phim, xong chỉ có việc vác gối sang nằm xem, có sẵn snack để vừa ăn vừa xem và có sẵn giường để xem xong lăn ra ngủ. Có chuyện gì cũng có người nghe kể lể nỉ nôi. Sướng mà không biết hưởng cứ than là ở bên đó khổ lắm, việc gì cũng phải tự làm. Ở bên đó thì đòi về Việt Nam, bây giờ ở Việt Nam thì lại nhớ mọi người (vì đang phải ngồi tự down phim và lủi thủi coi phim một mình.)

Ít ra cũng được một chuyện là nhận ra rằng:

1. Mình được nuông chiều hư hỏng ra sao và như thế nào.
2. Mình chắc phải còn được nuông chiều thêm một thời gian nữa.
3. Còn sướng lắm, chưa có khổ đâu.
4. Cho dù có khổ thì life still goes on.
5. Life goes on thì khổ một lúc chắc rồi sẽ sướng lại thôi.

Phải quyết tâm sửa 1 và 2. Không sửa nhiều thì sửa ít.

[az]
[28.06.10]



Jun 24, 2010

SG xe: xưa và nay



Sài Gòn … nhớ”

Lật từng trang sách ố vàng của cái quyển sách phát hành từ năm 1998, nó nhớ lại cái thời mà nó còn bập bẹ học làm văn tả, văn tường thuật và từng lật sách để kiếm vài câu văn hay cho bài tập làm văn non nớt. Bây giờ, nó đọc “Sài Gòn … nhớ” để tìm lại trong những lời văn đó Sài Gòn của nó, để tìm sự tương đồng giữa nó và tác giả, để rồi lại bồi hồi khi nghĩ Sài Gòn của nó bao năm nay vẫn không đổi và hụt hẫng khi nhận ra rằng, Sài Gòn của tác giả những năm 90 và Sài Gòn của nó bây thật ra khác nhau lắm.


Con ngựa sắt, người bạn đường thân thiết

… Kỉ niệm về con ngựa sắt còn đọng lại ít nhiều thú vị, thay đổi theo từng giai đoạn của đời người con trai. Những năm 40, xe đạp ở Sài Gòn còn hiếm. Đường xá không đông nghẹt xe cộ như bây giờ…

Cứ xem đó, cái khái niệm “con ngựa sắt” của nó bây giờ đâu có phải là “con ngựa sắt” của tác giả. Mấy mươi năm rồi, đến khái niệm của một vật hữu hình còn có thể thay đổi. Nhưng xem ra cái khoảng ‘đường xá không đông nghẹt xe cô như bây giờ’ lại vẫn đúng. Sài Gòn lúc này đông, đông như kiến. Bước ra đường thấy lớp, lớp người; đi, đi đâu cũng thấy người; thấy, thấy đến mòn con mắt. Nhiều lúc nghĩ, chia bớt cho bên trường mình một khúc của Cách Mạng Tháng Tám hoặc Tôn Đức Thắng thì có lẽ sang bên kia đi dạo phố sá sẽ đỡ buồn đi nhiều lắm.

Hai thằng bạn đèo nhau trên một chiếc… Thỉnh thoảng ban đêm họ chở nhau đi dạo trên các phố đông đúc. Bấy giờ, bọn học sinh chúng tôi hiền khô, chưa biết ‘quậy phá’ như bọn trẻ ngày nay.  Nhiều lần, ban đêm, chúng tôi đạp qua, đảo lại trước nhà một người đẹp nào đó. Mong cho, từ trong trên gác ngẫu nhiên nhìn xuống, chỉ thoáng thấy được hai chàng trai 'ngơ ngáo'. Thế cũng đã mãn nguyện lắm rồi!"

Đọc lên nghe thật dễ thương. Thoáng nghĩ, thật ra chắc "người đẹp nào đó" có thể cũng đang ở trên gác ngóng đợi dáng "hai chàng trai 'ngơ ngáo" đảo qua nhà, để mà hồi hộp tìm cách "ngẫu nhiên nhìn xuống" bâng quơ cho người ta nhớ mà lòng mình thì cũng mong. Sài Gòn bây giờ, sao cái sự "tình cờ" và "mãn nguyện" đấy có lẽ khó tìm lắm. Ừ, thì bọn trẻ ngày này "quậy phá", đâu còn đảo qua đảo lại trước nhà người đẹp trên chiếc xe đạp cọc cạch. Các chàng trai dù có xe máy rồ ga nhẹ tâng vẫn không lượn, mà các người đẹp cũng lo sửa soạn ra đường chứ ở nhà thấp thỏm chi cho mệt. Thời đại này, các chàng trai muốn ngắm người đẹp, các người đẹp muốn "ngẫu nhiên nhìn xuống", thì chắc phải ra đường, phải ngồi lọc cọc gõ laptop và bấm Nokia ở Highlands, hoặc phải vào Velvet, vào Vibe. Chốn hẹn hò của giới trẻ ngày nay nào có dừng lại ở chiếc xe đạp và cái cổng nhà?

Lần lần, lớn lên, xe đạp ít chở bạn bè hơn. Đôi lúc lại chở người khác họ. Người bạn gái ngồi trên yên sau, nghe nhẹ re. Còn nhẹ hơn là khi chưa chở ai. Có đạp xa đến tận đâu hay chở người đẹp suốt ngày, cũng không thấy mệt. Nghe thỏ thẻ bên tai những lời êm ái. Gió thổi mát sau lưng. T a thấy người lâng lâng. Cần chi phải đạp mau. Cứ thong thả, đều đặn, nhấn bàn đạp...

Bây giờ xe đạp không còn nữa. Thanh niên trai tráng nay cũng không phải còng lưng ra chở bạn gái, nhưng có lẽ cũng chẳng còn biết được cái cảm giác có người ngồi yên sau mà "nghe nhẹ re". Thời buổi hối hả, không biết mấy ai còn được suy nghĩ "cứ thong thả, đều đặ, nhấn bạn đạp". Đường xá lúc này nhìn đâu cũng chỉ có xe máy và ôtô, thấm thoắt mới được vài chiếc xe đạp ... điện. Mặc dù vậy, theo nó nghĩ, dù có thay đổi mấy đi nữa, dù có xe đạp hay xe máy đi nữa, thì có lẽ cái cảm giác được chở người yêu sau lưng, được "nghe thỏ thẻ bên tai những lời êm ái", cảm giác lâng lâng đó sống mãi với thời gian. Nghĩ cho cùng, xe máy vẫn đem lại cho con người ta cảm giác gần gũi và thân mật. Người ta nói người Châu Á ít thể hiện tình cảm. Nó nghĩ ngược lại. Đi ngoài đường, nếu chú ý quan sát, sẽ thấy những cử chỉ thương yêu của  kẻ ngồi sau, người cầm lái ở tứ phía, từ cái để tay hững hờ ngang eo, đến những cái bám tay tin tưởng trên vai , từ những bàn tay đan vào nhau, cho đến cái ôm siết ngang hông, ngang cổ (mà lắm lúc chị em nó hay bảo nhau không biết họ có thở được không giữa cái trời nóng như thiêu như đốt) Thêm vào những chiếc xe tay ga yên sau cao hơn hẳn, gọi nôm na là "xe gài độ", để các anh thi thoảng thắng gấp để được hưởng cảm giác "lâng lâng", mà các chị ngại ngùng thì cũng có cái để đổ thừa. (Chỉ tội cho mấy chị chân dài mang giày cao gót, ngồi yên sau xe tay ga để chân đúng nghĩa "chân dài tới nách", mỏi chân vô cùng mà chắc cũng không dám phàn nàn). Đa dạng, phong phú, tự nhiên và đầy tình cảm đến mức, nếu không sợ bị người khác hành hung, có lẽ nó sẽ xách máy chụp hình đi mà làm một bài phóng sự đặt tên "Sài Gòn, xe và ôm"

Nó gấp sách lại, thôi không đọc nữa, vì càng đọc càng thấy Sài Gòn của mình sao khác với của tác giả thế! Ngày đối với nó, mỗi năm mỗi về lại được biết đến những góc phố mới, những con đường, những quán xá mới, và biết bao nhiêu cái mới. Sài Gòn của tuổi 17 và 18 khác nhau đã đành. Sài Gòn của mùa đông và mùa hè của năm 19, cách có vài tháng, cũng lại khác. Có lẽ do người, nó nhủ thầm. Vậy thì liệu đi với người xưa có tìm lại được Sài Gòn xưa? Hay cũng như xe, hết xe đạp thì tới xe cub, hết xe cub thì đến Dream, hết Dream lên SH, lên Airblade, hết Airblade thì lên Mercedes, Lexus, BMW. Hay là kỉ niệm đã qua, người đã thay đổi thì tình cảm cũng qua và cảnh cũng đổi thay?  

Nhất kỳ - nhất hội. Không biết có ai cùng suy nghĩ với mình không?

(quotes are taken from "Nhớ...Sài Gòn" by Minh Hương)

[az]
[24.06.10]


Jun 22, 2010

Untitled 3.

.
There are times when I have to use all my strength to hold back the desire to pick up the phone and call you, to hear your voice saying my name, making stupid comments and whining how I don’t care enough for you.

There are times when I go out with friends, and avoid certain places because those are the places that full of memories of you. The fancy restaurants, the cute little coffee shops or the quiet corners of the city, whenever I pass them, I feel a sharp pain in my heart.

I told myself I would get over you like how I did with many other guys. My friends told me that I deserved better and I should just let you go. I hung on the fact that we would still be best friends.

Yet, I give myself a time limit, to get rid of all the hopes that I have in you. 4 more days, and I will let go of all the memories, all the hopes, all the feelings I have for you that still linger in my mind and my heart. 4 more days …

[az]
[22.06.2010 - After 4 glasses of Cosmopolitan and 3 tequila shots]

Jun 9, 2010

Untitled 2.

Sometimes I think I'm too greedy for my own good.


I like being at home cuz it means I don't have to study, to worry about my spending or to eat unhealthy food. I like being at home cuz it means I can go out with old friends, speak my own language and spend hours at coffee shop, not to study but to relax. I like being at home cuz it means I can have flings, "innocent" flings, where I get treated like the most important person in the world.

But that peaceful, tamed world is too quiet. I'm too spontaneous for my own good. Sometimes I think I have a double life. The life in college where I can start studying at midnight and stay up four nights in a row just for the heck of it. The life in college where I can randomly crash a party when I feel fed up with things and drown my sorrow in the world of alcohol and dance moves. The life in college where there are random guys and strangers who do not give a fuck what they do, and what I do.

Is there any place in this world where the two worlds meet? So my two personalities can collide and be one?

[az]
10.06.2010

Jun 6, 2010

[wish.]

      
Ôi, thế là sắp được nói câu “Khi ta 20…”
Mẹ hỏi sinh nhật năm nay muốn làm gì. Nghĩ lại, 20 rồi, có gì nữa để mà ăn mừng, được ở nhà ăn sinh nhật là tốt rồi, khỏi phải ở nơi đất khách quê người. Nhưng mà vì là sắp sinh nhật, nên vẫn có quyền làm birthday wishlist =) Năm nay mình ăn sinh nhật dài ngày nha =)
1.      Đi Phan Thiết/Vũng Tàu tắm biển và ăn uống với family. Một ngày chủ nhật như mọi ngày chủ nhật, nhưng được mang tiếng là đi chơi là tốt rồi
2.      Đi ăn uống vỉa hè, karaoke, phim ảnh hẹn hò, cà phê cà pháo, chụp hình chụp ảnh, rong ruổi đường sá, nói chung là làm gì cũng được với các người iu của mình: Lee Mew, Anh Thư, Bảo Phương, BLOOM (thiếu MH *sad*)
3.      Nếu được các nhà tài trợ của mình dẫn đi ăn uống nhí nhảnh thì mình rất sẵn lòng. Nha bạn Hân, bạn Kim, bạn Huy. Riêng anh Phong là phải free karaoke ở Nice + đi ăn lẩu nha :D
4.      A cake from La Dorée, nhỏ nhắn mà xinh xắn
5.      Tự thưởng cho mình (ôi, luxury life, hè năm nay về cặm cụi làm lụng cũng chỉ vì những thứ này, coi như xong xuôi lương bổng hè này, đủ không còn chưa biết nữa):  
-          An HP dv7tse 17.4” (I really really really really want the HP mini 210 Vivienne Tam Edition, but it doesnt have a DVD drive and way too expensive to buy as an accessory *sad*
-          Nikon D5000 (maybe). Vẫn đang tìm tòi và nghiên cứu. D90 is just way out of my financial capability >.<
-          Sharp 923sh – violet
Aigoo, năm nay sinh nhật phải đi làm, đi học nên chắc phải dời ngày để ăn chơi rồi.
    20 days til my 20th birthday ...  
[az]


L's


“Years after years, twenty-something women come to New York City to look for the two L’s: Labels and Love”- Sex and the City

I used to dream of being the twenty-something woman who lives in an apartment in the middle of Manhattan, wakes up to go exercises in Central Park, grabs a coffee in Starbucks and gets off the metro to work. I dream of walking on 5th avenue in an Armani suit, Manolo Blahnik heels accompanied by a Vivienne Tam customized design laptop in a matching Chanel boho bag. Then, after the stressful office hours, I would be able to go out to fancy dinners with friends in a Dior dress or relax at a bar in Rock and Republic jeans, DKNY tank top and jewelry from Vivienne Westwood.
I read Vogue and Deluxe Properties magazines. I want to spend my vacations at high luxury resorts all over the worlds, go to W Retreat and Spa in Maldives for my honeymoon or get away from the city for the weekend and relax at the Dior Spa at Plaza Athéné in Paris.
‘Such luxury life.’ My friend told me.
Why not? I wonder. If I plan on working hard and earning my own money, why can’t I live the life that millions of people around the world live without even working hard and earning their own money? Why can’t I giving myself the luxury treat that I want? It’s only ‘Label’, certainly. But what’s wrong with a love for labels?
When I’m home, I go out with friends to nice coffee shops, have dinners at fancy places and spend money on shopping that I would normally do not while I’m in the US. My sister says that I only go out with guys who can pay for my sushi dinner at sky lounges or who comes pick me up in fancy SH and Airblade, and that I prefer guys who have to be considerate to the point of picking me up with cars when it rains or driving all the way to Phan Thiet to get me my favorite dish.
‘You’re so materialistic.’ My sister said.
Why not? I wonder. If they are all nice guys who make me feel like I deserve the best, why can’t I treat myself to moments of happiness, even if they are only brief moments? If they can take dozen of girls out during their summers, why can’t I go out with dozen of guys during mine? It’s not ‘Love’, certainly. But what’s wrong with a love for ‘being loved’?
For the time being, while I am not making any money and aiming to build a family, what’s wrong with dressing in conventional clothes while reading Vogue and admire designer outfits and what’s wrong with having flings while waiting for the certain one to settle down with?
I’m reaching the point of being the twenty-something soon, and I wonder if I'm still looking for the two big L’s like I used to. After all, they are all Lies.
[az]
06.06.10


Jun 3, 2010

[Chuyện học thêm]



Vai đeo cặp, tay cầm ly hồng trà, rảo bước dọc theo đường Điện Biên Phủ, nhìn lớp lớp người người xe cộ giờ tan ta mà bỗng dưng chạnh lòng nhớ cái thời năm năm trước, lúc mà nó cũng vai đeo cặp, tay cầm ly hồng trà rảo bước trên đường Điện Biên Phủ. Có khác chăng cũng chỉ là khác ở chỗ lúc đấy cái cặp trên vai nặng gấp 10, ly hồng trà giá chỉ bằng một phần ba và những bước chân chẳng được nhẹ nhàng phơi phới vì lo muộn giờ học thêm. 

Nhớ lại lúc đó đi học thêm nhiều dã man. Học từ nơi này sang nơi nọ, từ quận Bình Thạnh đến quận 6, không thiếu khu nào là mình không đi học thêm. Bạn bè cũng từ đó mà tăng lên đáng kễ (rất thuận tiện cho việc hỏi đề thi). Học ở nhà có, học ở trường có. Học ở nhà thì tụ tập nhóm lại mà học, cái này thì được cái bạn bè thân thiết hoà thuận, học hành có bè có bạn cho nó vui, nhưng mà đã đi học là đi học, đố có mà cúp được *cười phớ lớ* Kễ ra thì học thêm Hoá thầy Lộc ở nhà Bảo Phương, có Quang,Trung, Châu, Huy, Ung, học thì ít mà giỡn thì nhiều. Học toán thầy Tấn ở nhà thằng Ung cũng vậy, học ít chơi nhiều. Rồi cái nhóm đó lê la rủ nhau học Toán, học Văn, riết giờ mình có một nhóm gọi là học thêm chung, hè về vẫn rủ nhau đi chơi chung =)

Hồi đấy show học thêm cúp nhiều nhất là học ở Hai Bà Trưng *cười* Học 10 trốn 6 bữa ngồi ghế đá chơi hoặc đi ăn uống nhậu nhét. 3 bữa còn lại vào lớp gục đầu, chống cằm ngủ. Còn vỏn vẹn bữa cuối cùng học hành đàng hoàng là do kiểm tra hoặc bị cô hăm he cho lên bảng làm bài. Cái này phải cảm ơnLuân làm anh tốt bụng biết siêng năng khuyến khích em cúp học + cho mượn tay để gục đầu ngủ. Học thầy Quân thì không có chuyện cúp học mà mắc bệnh đau tim. Cha già chết dịch giết học trò chớ không dạy học trò. Mà cái lớp chả là cái lò tập trung, bạn bè trong đó người người lớp lớp nhìn trước sau thấy quen hết trơn hết trọi. Không quen thì từ từ cũng quen. Lúc đó 4 cái bàn 15 đứa con trai chỉ có một mình mình xông pha trận mạc, nhờ vậy mà không bao giờ bị kiểm tra tập hoặc kêu lên bảng làm bài. May phước.

Chiều nay bước vào lớp tiếng Nhật, tự nhiên nó cảm thấy nao nao trong lòng. Cái lớp học đó, cái ghế đó, cái bàn đó, có khác gì cái lớp học, cái bàn, cái ghế nó ở những trung tâm anh ngữ nơi nó đã đi đi về về từ lúc còn chưa biết làm toán nhân. Từ Seameo, đến ILA, đến Lotus, đến Hội Việt Mỹ, bao nhiêu nơi nó đã đi qua và biết bao nhiêu người bạn nó đã được quen biết. Nhớ hồi ấy, mỗi lần hết khoá nó lại hồi hộp xem có ai mới chuyển vào, hoặc buồn bã khi một ai đó thân thiết phải chuyển đi. Nơi cái lớp học buổi tối một tuần 2, 3 buổi, một buổi 2-3 tiếng đấy cũng chưa biết bao vui buồn. Học thì ít, chơi thì nhiều, bài về nhà có bao nhiêu, vào lớp học là chính. Rồi những giờ ra chơi mấy đứa giành nhau cái máy cassette để nghe nhạc. Đủ loại nhạc, ,việt có, anh có, hàn có. Ai có CD nào hay lại đem vào lớp nghe, rồi chuyền tay nhau. Ôi cái thời còn tranh nhau album của Britney, Christina Aguilera, Avril Lavigne, Likin’ Park, … Mà mấy cái tình bạn ngắn ngủi lúc đó cảm thấy rất giá trị mỗi khi vượt qua được ngưỡng cửa VUS để ra được thế giới bên ngoài. Như bạn Lộc gắn bó với mình từ VUS sang đến Nguyễn Du rồi nó ám theo mình qua luôn Trần Đại Nghĩa, một tuần thấy mặt nó còn nhiều hơn thấy mặt ba má ở nhà, chuyện gì cũng hai đứa cũng kể nhau nghe từ trong nhà đến ngoài phố. Như chị Mai cũng gặp nhau ở TĐN đến giờ vẫn còn nhớ giọng cười nghe cũng vui lây cùng cái sở thích đọc bào Hoa Học Trò trong giờ học (đến này đã thành cộng tác viên cho báo 2!) Hồi đó nó với thằng Lộc 2 đứa cứ một điều chị Mai, hai điều chị Mai. Nào là Vân Anh, anh Trung, v.v… hẹn hò nhau đi xem phim, ăn uống rồi ba chân bốn cẳng chạy về đi học cho kịp giờ. Chị P.Anh tính tình vui vẻ học lớp 11 còn ưa Card Captor Sakura, anh Cương siêu mẫu Việt Nam hồi đấy cứ mỗi lần mượn CD mình là lại ký tên, bào “Đề sau này anh nổi tiếng thì em dùng” (đến giờ vẫn còn cái In the zone CD với chữ ký của ổng >.<) Hồi ấy đi học vui vì hồi đấy mình toàn được học cùng các anh chị lớn toàn được cưng =)

Bây giờ sang kia rồi có phải là không đi học đâu, vẫn cắp sách đến trường mỗi ngày đó chứ. Vậy mà lúc ngồi vào cái ghế góc phòng học nó vẫn cảm thấy nao nao lạ, như được trẻ lại, được mua ổ bánh mì và ly trà sữa chạy sô đi học, được ngồi đợi ba đi công chuyện đón trễ cả tiếng đồng hồ. 

Bởi mới nói, hồi đấy cái sự học thêm cũng là cái sự chơi thêm. Học thì cũng mệt, nhưng thêm được bạn bè, thêm được cái sự nhất quỷ nhì ma thứ ba học trò. Bây giờ dạo đường phố nhìn các em chưa tới lớp một cũng đã phải cắp tập đi học thêm. Những lúc ấy trong lòng tự hỏi không biết các em đi học có vui như mình lúc trước không?

Sắp 20 rồi mà sao nhớ cái thời đồng phục ghê. Nhớ ghê là nhớ. 

[az]
[02.06.2010]