"I believe in manicures. I believe in overdressing. I believe in primping at leisure and wearing lipstick. I believe that laughing is the best calorie burner. I believe in kissing; kissing a lot. I believe in being strong when everything seems to be going wrong. I believe that happy girls are the prettiest girls. I believe that tomorrow is another day, and I believe in miracles."- Audrey Hepburn

Jun 28, 2010

Spoiled brat.


Nhiều lúc thoạt nghĩ mình đúng là đứa được nuông chiều riết nên đâm quen, không có thì thấy bức rức trong người.

Cả nhà, chỉ có sinh nhật mình là được ưu tiên, được ba mẹ mua quà, được ba mẹ dắt đi chơi, đãi tiệc ở nhà, được bạn bè hết người này đến người khác dẫn đi ăn uống. Lỡ sau này sinh nhật không làm gì chắc lại buồn và trách người khác không quan tâm.

Ở nhà, được ưu tiên không phải làm việc nhà, vì “đi làm, đi học mệt” và vì “một năm ở nhà có 3 tháng nên coi như khách”. Sáng chỉ mỗi việc pha café, tối đi chơi có người rước và về chỉ việc mở tủ lạnh, lấy … mặt nạ đắp và đi ngủ. Rồi nên đâm lười, mỗi khi bị nhờ thì lại lười. Ba kêu tập chạy xe cũng lười, vì ngại phải tự mình đi.

Đi ăn, lúc nào cũng được các anh chị ưu tiên cho chọn nhà hàng, chọn món ưa thích, ăn xong được các anh chị trả tiền cho, “vì em nhỏ nhất cơ quan”. Đi với bạn bè cũng vẫn được ưu tiên vậy, vì thường là đi với bọn con trai, “vì mày là con gái”. Toàn bạn bè gọi rủ đi chơi, ít khi phải đụng đến điện thoại và cũng phần lớn toàn được đón tận nơi và đưa về tận nhà. Đi chơi chưa bao giờ biết việc đi taxi về. Sướng mà không biết hưởng, những lúc ăn lại chạnh lòng nghĩ, phải mà mình đi với …, vì lúc nào cũng được gắp cho ăn, không phải đụng đến đũa và vì muôn vàn lý do khác.

Sang bên Mỹ, phòng có roommate dọn dẹp cho, tóc tai roommate nhuộm cho, đi chơi cũng roommate làm tóc và ủi đồ. Ăn uống cũng có người nhắc nhở, hoặc thèm đồ ăn ở ngoài thì có big sis và các anh order hoặc đem về cho dâng tận miệng. Cuối tuần muốn coi phim gọi cho các anh down phim, xong chỉ có việc vác gối sang nằm xem, có sẵn snack để vừa ăn vừa xem và có sẵn giường để xem xong lăn ra ngủ. Có chuyện gì cũng có người nghe kể lể nỉ nôi. Sướng mà không biết hưởng cứ than là ở bên đó khổ lắm, việc gì cũng phải tự làm. Ở bên đó thì đòi về Việt Nam, bây giờ ở Việt Nam thì lại nhớ mọi người (vì đang phải ngồi tự down phim và lủi thủi coi phim một mình.)

Ít ra cũng được một chuyện là nhận ra rằng:

1. Mình được nuông chiều hư hỏng ra sao và như thế nào.
2. Mình chắc phải còn được nuông chiều thêm một thời gian nữa.
3. Còn sướng lắm, chưa có khổ đâu.
4. Cho dù có khổ thì life still goes on.
5. Life goes on thì khổ một lúc chắc rồi sẽ sướng lại thôi.

Phải quyết tâm sửa 1 và 2. Không sửa nhiều thì sửa ít.

[az]
[28.06.10]



No comments:

Post a Comment

Note: Only a member of this blog may post a comment.