"I believe in manicures. I believe in overdressing. I believe in primping at leisure and wearing lipstick. I believe that laughing is the best calorie burner. I believe in kissing; kissing a lot. I believe in being strong when everything seems to be going wrong. I believe that happy girls are the prettiest girls. I believe that tomorrow is another day, and I believe in miracles."- Audrey Hepburn

Jun 3, 2010

[Chuyện học thêm]



Vai đeo cặp, tay cầm ly hồng trà, rảo bước dọc theo đường Điện Biên Phủ, nhìn lớp lớp người người xe cộ giờ tan ta mà bỗng dưng chạnh lòng nhớ cái thời năm năm trước, lúc mà nó cũng vai đeo cặp, tay cầm ly hồng trà rảo bước trên đường Điện Biên Phủ. Có khác chăng cũng chỉ là khác ở chỗ lúc đấy cái cặp trên vai nặng gấp 10, ly hồng trà giá chỉ bằng một phần ba và những bước chân chẳng được nhẹ nhàng phơi phới vì lo muộn giờ học thêm. 

Nhớ lại lúc đó đi học thêm nhiều dã man. Học từ nơi này sang nơi nọ, từ quận Bình Thạnh đến quận 6, không thiếu khu nào là mình không đi học thêm. Bạn bè cũng từ đó mà tăng lên đáng kễ (rất thuận tiện cho việc hỏi đề thi). Học ở nhà có, học ở trường có. Học ở nhà thì tụ tập nhóm lại mà học, cái này thì được cái bạn bè thân thiết hoà thuận, học hành có bè có bạn cho nó vui, nhưng mà đã đi học là đi học, đố có mà cúp được *cười phớ lớ* Kễ ra thì học thêm Hoá thầy Lộc ở nhà Bảo Phương, có Quang,Trung, Châu, Huy, Ung, học thì ít mà giỡn thì nhiều. Học toán thầy Tấn ở nhà thằng Ung cũng vậy, học ít chơi nhiều. Rồi cái nhóm đó lê la rủ nhau học Toán, học Văn, riết giờ mình có một nhóm gọi là học thêm chung, hè về vẫn rủ nhau đi chơi chung =)

Hồi đấy show học thêm cúp nhiều nhất là học ở Hai Bà Trưng *cười* Học 10 trốn 6 bữa ngồi ghế đá chơi hoặc đi ăn uống nhậu nhét. 3 bữa còn lại vào lớp gục đầu, chống cằm ngủ. Còn vỏn vẹn bữa cuối cùng học hành đàng hoàng là do kiểm tra hoặc bị cô hăm he cho lên bảng làm bài. Cái này phải cảm ơnLuân làm anh tốt bụng biết siêng năng khuyến khích em cúp học + cho mượn tay để gục đầu ngủ. Học thầy Quân thì không có chuyện cúp học mà mắc bệnh đau tim. Cha già chết dịch giết học trò chớ không dạy học trò. Mà cái lớp chả là cái lò tập trung, bạn bè trong đó người người lớp lớp nhìn trước sau thấy quen hết trơn hết trọi. Không quen thì từ từ cũng quen. Lúc đó 4 cái bàn 15 đứa con trai chỉ có một mình mình xông pha trận mạc, nhờ vậy mà không bao giờ bị kiểm tra tập hoặc kêu lên bảng làm bài. May phước.

Chiều nay bước vào lớp tiếng Nhật, tự nhiên nó cảm thấy nao nao trong lòng. Cái lớp học đó, cái ghế đó, cái bàn đó, có khác gì cái lớp học, cái bàn, cái ghế nó ở những trung tâm anh ngữ nơi nó đã đi đi về về từ lúc còn chưa biết làm toán nhân. Từ Seameo, đến ILA, đến Lotus, đến Hội Việt Mỹ, bao nhiêu nơi nó đã đi qua và biết bao nhiêu người bạn nó đã được quen biết. Nhớ hồi ấy, mỗi lần hết khoá nó lại hồi hộp xem có ai mới chuyển vào, hoặc buồn bã khi một ai đó thân thiết phải chuyển đi. Nơi cái lớp học buổi tối một tuần 2, 3 buổi, một buổi 2-3 tiếng đấy cũng chưa biết bao vui buồn. Học thì ít, chơi thì nhiều, bài về nhà có bao nhiêu, vào lớp học là chính. Rồi những giờ ra chơi mấy đứa giành nhau cái máy cassette để nghe nhạc. Đủ loại nhạc, ,việt có, anh có, hàn có. Ai có CD nào hay lại đem vào lớp nghe, rồi chuyền tay nhau. Ôi cái thời còn tranh nhau album của Britney, Christina Aguilera, Avril Lavigne, Likin’ Park, … Mà mấy cái tình bạn ngắn ngủi lúc đó cảm thấy rất giá trị mỗi khi vượt qua được ngưỡng cửa VUS để ra được thế giới bên ngoài. Như bạn Lộc gắn bó với mình từ VUS sang đến Nguyễn Du rồi nó ám theo mình qua luôn Trần Đại Nghĩa, một tuần thấy mặt nó còn nhiều hơn thấy mặt ba má ở nhà, chuyện gì cũng hai đứa cũng kể nhau nghe từ trong nhà đến ngoài phố. Như chị Mai cũng gặp nhau ở TĐN đến giờ vẫn còn nhớ giọng cười nghe cũng vui lây cùng cái sở thích đọc bào Hoa Học Trò trong giờ học (đến này đã thành cộng tác viên cho báo 2!) Hồi đó nó với thằng Lộc 2 đứa cứ một điều chị Mai, hai điều chị Mai. Nào là Vân Anh, anh Trung, v.v… hẹn hò nhau đi xem phim, ăn uống rồi ba chân bốn cẳng chạy về đi học cho kịp giờ. Chị P.Anh tính tình vui vẻ học lớp 11 còn ưa Card Captor Sakura, anh Cương siêu mẫu Việt Nam hồi đấy cứ mỗi lần mượn CD mình là lại ký tên, bào “Đề sau này anh nổi tiếng thì em dùng” (đến giờ vẫn còn cái In the zone CD với chữ ký của ổng >.<) Hồi ấy đi học vui vì hồi đấy mình toàn được học cùng các anh chị lớn toàn được cưng =)

Bây giờ sang kia rồi có phải là không đi học đâu, vẫn cắp sách đến trường mỗi ngày đó chứ. Vậy mà lúc ngồi vào cái ghế góc phòng học nó vẫn cảm thấy nao nao lạ, như được trẻ lại, được mua ổ bánh mì và ly trà sữa chạy sô đi học, được ngồi đợi ba đi công chuyện đón trễ cả tiếng đồng hồ. 

Bởi mới nói, hồi đấy cái sự học thêm cũng là cái sự chơi thêm. Học thì cũng mệt, nhưng thêm được bạn bè, thêm được cái sự nhất quỷ nhì ma thứ ba học trò. Bây giờ dạo đường phố nhìn các em chưa tới lớp một cũng đã phải cắp tập đi học thêm. Những lúc ấy trong lòng tự hỏi không biết các em đi học có vui như mình lúc trước không?

Sắp 20 rồi mà sao nhớ cái thời đồng phục ghê. Nhớ ghê là nhớ. 

[az]
[02.06.2010]


No comments:

Post a Comment

Note: Only a member of this blog may post a comment.